Trong bối cảnh nghệ thuật sân khấu đang hướng đến chất lượng và chiều sâu, nhiều đạo diễn trẻ tại TP HCM đã chọn cách tiếp cận mới bằng cách dàn dựng các vở diễn dựa trên nền tảng văn học vững chắc. Thay vì chú trọng vào hiệu ứng hình ảnh hay các tình huống hài hước thông thường, họ tập trung vào việc khai thác chiều sâu tâm lý nhân vật, xây dựng không gian đời thường và sử dụng lời thoại gần gũi nhưng giàu ẩn dụ. Qua đó, họ tạo nên những vở kịch dung dị nhưng thấm thía, mang đến cho khán giả những trải nghiệm nghệ thuật sâu sắc.
Sự tham gia của những nghệ sĩ nổi tiếng như Hoài Linh, Việt Hương, Minh Nhí, Hữu Nghĩa, Quốc Thảo, Thanh Thủy, Cát Phượng, Hoàng Phi, Quách Ngọc Tuyên… đã góp phần nâng cao chất lượng và tạo nên điểm tựa đặc biệt cho các vở kịch. Sự hiện diện của họ không chỉ giúp thu hút khán giả mà còn giúp nâng cao giá trị nghệ thuật của các vở diễn. Bằng cách chấp nhận lùi một bước và bỏ lại lối diễn cường điệu, các nghệ sĩ hài này đã thể hiện khả năng演 xuất đa dạng và sâu sắc hơn, mang đến cho khán giả những phút giây trầm tư và cảm động.
Văn học là nguồn chất liệu quý giá giúp tạo nên những vở diễn giàu chất lượng. Ví dụ tiêu biểu là vở ‘Một mối tình’ do Minh Nhật và Công Huy đạo diễn, dựa trên kịch bản văn học và khai thác đề tài thân phận người chồng bị vợ bỏ đi vì chê anh nghèo khó. Vở diễn được phát triển như một dòng hồi tưởng nhẹ nhàng, nhấn mạnh vào chiều sâu nội tâm hơn là hành động bên ngoài. Qua đó, khán giả có thể cảm nhận được sự phức tạp và đa chiều của các nhân vật, cũng như những vấn đề xã hội sâu sắc.
Sự đồng hành của các nghệ sĩ tên tuổi là yếu tố quan trọng giúp những vở diễn đậm chất văn học được lan tỏa. NSƯT Ca Lê Hồng nhận định: ‘Không dễ để một nghệ sĩ hài chuyển hướng sang kịch chính luận hay kịch tâm lý nhưng Hoài Linh và Việt Hương làm được điều đó. Công lớn nằm ở kịch bản văn học và sự tỉnh táo của đạo diễn.’ Quả thực, sự kết hợp giữa văn học và sân khấu đã tạo nên những vở diễn không chỉ sâu sắc mà còn giàu tính nhân văn.
Thực tế đã chứng minh rằng văn học không làm sân khấu nặng nề hay khó hiểu, nếu được xử lý tinh tế. Những vở diễn như ‘Một mối tình’, ‘Lạc giữa biển người’, ‘Cuộc đoàn tụ cảm xúc’, ‘Sâu đêm’, ‘Một cuộc chiến khác’, ‘Viên đạn bọc đường’… là những minh chứng. Khán giả vẫn có thể bật cười trước những tình huống hài rất duyên nhưng là nụ cười mang tính nhân ái, nhiều khi là giọt nước mắt nhẹ rơi. Điều này cho thấy rằng sân khấu có thể là nơi lý tưởng để truyền tải thông điệp nhân văn và kết nối con người.
Một hướng đi cần được ươm dưỡng là sự trở lại của chất văn học trong sân khấu đương đại TP HCM, thông qua cách làm của các đạo diễn trẻ. Nếu thành công, sàn diễn này sẽ trở thành một mô hình đáng học hỏi khi tìm về với những gì mộc mạc – thẳm sâu – chân thật. NSND Trần Minh Ngọc phân tích: ‘Không cần sân khấu lớn, không cần ánh sáng cầu kỳ, không cần kỹ thuật phức tạp, chỉ cần một câu chuyện tử tế và những nhân vật chân thực, sân khấu hôm nay tại TP HCM vẫn có thể lay động người xem.’ Qua đó, có thể thấy rằng tương lai của sân khấu TP HCM phụ thuộc vào sự sáng tạo và nỗ lực của các đạo diễn và nghệ sĩ trong việc tạo ra những vở diễn chất lượng và giàu ý nghĩa.